Sắc mặt Dương Quảng Lợi vô cùng khó coi, ông ta nhìn về phía Dương Siêu Huyền, lạnh lùng hỏi: “Siêu Huyền, cháu giải thích thế nào?”
Dương Siêu Huyền lộ vẻ khó mà tin nổi, dù thế nào hắn cũng không ngờ đến, sau đó Lạc Thiên lại tìm được thêm hai viên đá quý! Sớm biết như vậy, hắn đã ra tay muộn hơn một chút, cướp hết ba viên đá quý!
Hắn không nói chuyện, Dương Quảng Ích lên tiếng: “Em ba, cho dù Lạc Thiên có hai viên đá quý, vậy cũng không thể chứng minh Siêu Huyền cướp đá quý của nó”.
Dương Quảng Lợi tức ứa ruột gan: “Anh hai, Lạc Thiên sẽ không nói dối!”
“Vậy ý của chú là Siêu Huyền đang nói dối?”. Hai người đều trừng mắt nhìn đối phương.
Lạc Thiên thấy vậy thì vội vàng nói: “Bố, bỏ đi, không phải bây giờ chúng ta có hai viên đá quý sao? Viên kia coi như bị chó giành ăn, chúng ta không cần”.
Lời này khiến Dương Siêu Huyền tức không chịu nổi, nhưng hắn lại không thể để lộ vẻ tức giận, bằng không chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận mình cướp đá quý.
Lúc này Dương Quảng Ích đưa mắt nhìn về phía Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Cậu biết ra tay với người của nhà họ Dương sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Lúc đó là hắn ra tay với tôi trước, không giết hắn đã là nể mặt nhà họ Dương các ông lắm rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341548/chuong-5483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.