Lần này đến rừng sương mù độc, anh cũng không ngồi phi thuyền, mà trực tiếp dùng khinh công.
Linh khí hình thành từ việc khai thông bảy mươi hai địa khiếu khiến thân thể anh nhẹ như lông vũ, linh kình chấn động không khí, có thể tăng tốc di chuyển trên không, tốc độ không hề kém hơn phi thuyền.
Đi được chừng nghìn dặm thì tiến vào một vùng hoang dã.
Ngay lúc này, anh mơ hồ nghe thấy bên dưới vang lên tiếng kêu cứu của con gái, cùng với tiếng cười quái dị của đàn ông.
Anh lập tức dừng lại, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy trên gò đất phía trước, có bốn người đàn ông đang đè một nữ tu xuống đất, đang muốn cởi quần áo của cô ấy.
Nữ tu liều chết phản kháng, nhưng tu vi của cô ấy không bằng đối phương, trên người dường như cũng có vết thương, lúc này chỉ có thể kêu la thảm thiết, âm thành đầy sự tuyệt vọng.
Ngô Bình nhíu chặt mày, đúng là buồn cười! Ban ngày ban mặt mà một đám đàn ông lại ức hiệp một cô gái yếu đuối, đúng thực không thể nói. Anh không phải kiểu thích nhúng tay vào chuyện người khác, nhưng trong xương cốt lại có tinh thần trượng nghĩa, gặp phải chuyện như vậy, vẫn không nhịn được mà ra tay tương trợ.
Anh lao xuống dưới, không lâu sau đã đáp xuống sau lưng mấy người, lạnh lùng nói: “Dừng tay!”
Bốn tu sĩ kia đang hào hứng, nghe thấy tiếng người quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341128/chuong-5063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.