Hương Nguyên Thể bình thản cúi người chào rồi lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Ngô Bình nhìn cô gái trông mới khoảng 18 tuổi ấy rồi nói: “Tham kiến viện trưởng”.
Cô gái vừa trẻ vừa đẹp lên tiếng: “Anh là Ngô Bình hả? Khá lắm, tuổi trẻ tài cao, có bạn gái chưa?”
Ngô Bình: “Tôi có rồi”.
Cô gái này chính là viện trưởng, cô ấy gập sách lại, đôi chân thon dài gác lên bàn, lưng dựa ra phía sau ghế rồi cười nói: “Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lệ Hồng - viện trưởng của học viện Vạn Đạo”.
Ngô Bình nhếch khoé miệng, cái tên này chỉ người xưa lắm mới dùng thôi.
“Rất vinh hạnh khi được gặp viện trưởng Lệ Hồng”.
Lệ Hồng: “Thầy Ngô, học viện rất tán thưởng tài năng và kiến thức của thầy. Chúng tôi đã bàn bạc và quyết định giao cho anh một nhiệm vụ khá khó nhằn. Việc học của trường đôi lúc rất khó, nhiều học viên không chịu được nên đã biến thành vô tri, thậm chí là điên dại. Các học trò này thật ra đều rất giỏi, vì thế học viện không nỡ bỏ họ, mà nhốt ở dưới lòng đất, hi vọng có thể chữa trị được cho họ”.
Ngô Bình hỏi: “Có nhiều không?”
Lệ Hồng: “Mấy nghìn năm qua, đã có đến hơn 500 người rồi, họ đều đang trong trạng thái say ngủ nên cơ thể không bị già đi”.
Ngô Bình không chút do dự: “Để tôi thử”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340763/chuong-4698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.