Ngô Bình có chút đau đầu: “Sợ là cũng không phải chuyện tốt gì!”
Tô Diệc Hùng cười nói: “Bị làm phiền chắc Đan Hoàng Lý phải tốn chút công sức suy nghĩ rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Lục gia, chuyện của anh đã giải quyết chưa?”
Tô Diệc Hùng đáp: “Có được sự trợ giúp của Đan Vương lâu, tôi đã giao được đan dược đúng hạn!”
Ngô Bình: “Vậy là tốt rồi!”
Tô Diệc Hùng: “Đan Hoàng Lý, tôi cũng muốn cầu một loại đan dược”.
Ngô Bình: “Mời nói!”
Tô Diệc Hùng nghĩ rồi nói: “Không biết có loại đan dược nào áp chế được tu vi của người ta, để súc ép sức mạnh mà không ảnh hưởng tới tốc độ tu hành chung không?”
Ngô Bình cũng không hỏi mục đích của đối phương mà nói: “Người sử dụng có tu vi thế nào, cần áp chế bao lâu?”
Tô Diệc Hùng: “Chủ yếu là cảnh giới Đạo Tổ, cảnh giới Đạo Quân, thời gian áp chế cũng không cần quá lâu, khoảng ba năm!”
Ngô Bình: “Được, anh cần bao nhiêu?”
Tô Diệc Hùng: “Tạm thời là một nghìn viên”.
Ngô Bình: “Ok, cho em một khoảng thời gian, đan luyện xong sẽ báo Lục gia”.
Tô Diệc Hùng khách sáo vài câu rồi cũng tạm biệt.
Ngô Bình về Đan Vương lâu, vừa tới nơi, Liễu Chí Mưu vội thay đổi bảng hiệu Đan Vương lâu thành Đan Hoàng các.
Trở lại phòng khách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340754/chuong-4689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.