Hoàng Văn Xương đứng dậy nói: “Chắc cậu nghe nói đến thuật Đoạt Linh rồi đúng không?”
Ngô Bình: “Ông định dùng thuật ấy với tôi ư?”
Hoàng Văn Xương: “Đúng thế, linh thuật cấp bảy rất hiếm có, nếu tôi có được nó thì có thể đi trả thù được rồi”.
Ngô Bình thở dài nói: “Tuy tôi đã đoán ra trò của ông, nhưng vẫn thấy rất tiếc khi sự việc thật sự xảy ra”.
Hoàng Văn Xương: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ nguyên xác cho cậu”.
Thuật Đoạt Linh rất ác độc, một khi thi triển thì người bị thi triển thuật này không chết cũng tàn tật, tuy còn sống nhưng không thể tu luyện được nữa.
Ngô Bình giơ tay phải ra, lòng bàn tay anh loé lên linh lực tia chớp.
Thấy thế, Hoàng Văn Xương sững người rồi lắp bắp: “Cậu không sao ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, Hoàng Văn Xương, ông ngạc nhiên lắm hả?”
Hoàng Văn Xương tái mặt, sau đó vội vàng lùi lại rồi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Nguyên Tinh.
Lòng Hoàng Nguyên Tinh trùng xuống, hắn chợt tát vào mặt Hoàng Văn Xương rồi mắng: “Con đã bảo với bố đừng dùng cách này hại người rồi mà bố không nghe, giờ phải làm sao đây?”
Hoàng Văn Xương bị tát đến bật máu, ông ta sững sờ rồi quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Cậu bạn, xin cậu nể tình tôi đã chăm sóc cậu những ngày qua mà tha cho bố con tôi một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340640/chuong-4575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.