Phục vụ sáng mắt, lấy tiền vàng rồi cười nói: “Được ạ, anh đợi chút!”
Cách đó không xa, một bàn bốn người đàn ông to lớn, liếc nhìn Ngô Bình đầy thâm ý, sau đó thấp giọng trao đổi vài câu, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Rất nhanh sau đó, trên bàn trước mặt Ngô Bình đã bày đầy món ăn, anh bắt đầu ăn ngay, từng món ăn vừa bày lên thì món trước đã được anh ăn sách, bên cạnh xếp đầy chén đĩa.
Năm mươi sáu món ăn, bốn món canh, một nồi cơm, Ngô Bình ăn sạch chưa đến một tiếng. Cách đó không xa, mấy người định có ý tính kế anh lập tức từ bỏ suy nghĩ này. Người ăn khỏe như vậy, thường thực lực rất mạnh, bọn họ căn bản không chọc nổi!
Ăn cơm xong, Ngô Bình bỏ ra một trăm hai mươi tiền vàng mua một con ngựa trắng, vẻ ngoài rất bắt mắt.
Sở dĩ anh chọn con ngựa trắng là vì anh nhìn thấy được sự kiêu ngạo từ trong ánh mắt ngựa trắng. Một con ngựa có lòng kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không tệ nhỉ?
Vì vậy, anh cưỡi nó tiến về Chương Thành.
Ngựa chạy không hẳn nhanh, Ngô Bình để ngựa tự chạy. Cho bản thân nó tự chạy, chậm cũng được, nhanh cũng được. Nó mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, cho nó ăn chút cỏ và uống nước.
Cứ như vậy đi rồi dừng đi rồi dừng, chớp mắt trời đã tối. Lúc này, phía trước không có thôn, sau không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340621/chuong-4556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.