“Nghe cho rõ đây! Ngày hôm nay, từng người một của nhà họ Hà đều phải chết!”, gương mặt của cậu ta rất dữ tợn, ánh mắt hừng hực sát khí.
Nhìn thấy đầu của cậu bé, Hà Sở Sở lập tức ngất đi. Ngô Bình vội vàng vỗ vào vai Hà Sở Sở, cô ấy mới khóc nấc lên.
Ngô Bình vội vàng an ủi: “Đừng đau lòng quá, em trai cô vẫn cứu được”.
Hà Hi Niên giận dữ rống lên, mắt như muốn nứt toác ra: “Tao liều với mày!”
Ông ấy định xông tới nhưng lại bị Ngô Bình kéo lại. Anh lãnh đạm nói: “Chuyện này cứ để tôi xử lý”.
Anh vừa nhìn cậu trai kia, vừa hỏi: “Ranh con, là người của Ôn hầu sao?”
Cậu ta liếc anh: “Ôn hầu chính là cha tôi. Anh là ai?”
Ngô Bình gật đầu: “Con không được dạy dỗ tốt là lỗi của cha. Món nợ này, lát nữa tôi sẽ tính với cậu. Đầu người, đến đây!”
Anh giơ tay ra, cái đầu trong tay cậu trai liền bay đến trước mặt Ngô Bình. Một quầng ánh sáng xanh lục toả ra từ lòng bàn tay anh, bao bọc lấy cái đầu ấy. Một thi thể không đầu ở gần đó cũng bay đến và được ánh sáng xanh này bao bọc.
Mọi người đều há hốc mồm, tự hỏi anh đang làm gì, chẳng lẽ muốn cứu người đã bị chặt đầu ư?
Cậu trai cười khẩy: “Một nhát đao của tôi đã chém hồn nó trước rồi mới chém người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340579/chuong-4514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.