Sắc mặt Thiên Ức u ám, tay phải giơ cao, sau đó nhẹ nhàng chém tới. Một tia đao quang lóe lên, nó như tới từ tương lai, mang theo khí tức đáng sợ, cấp bậc của nó đã vượt qua Đạo Tôn.
“Mượn dùng sức mạnh tương lai à?”
Thấy đao quang, Ngô Bình nở nụ cười khinh miệt, thủ đoạn mượn dùng sức mạnh tương lai của mình như này, anh đã làm được từ lâu. Nhưng theo sự tăng dần của tu vi, anh ý thức được mấy thủ đoạn thế này chỉ có thể dùng trong thời khắc nguy ngập. Nếu dùng nhiều lần thì sẽ tạo thành bất lợi đối với tương lai của bản thân. Nhưng nếu là anh thi triển chiêu này thông qua đối phương, anh chẳng những không bị ảnh hưởng mà thậm chí thực lực còn mạnh hơn.
Nói trắng ra là dựa thế mà làm, mượn dùng thời cơ đối phương mở thời không để lấy năng lượng của mình, mọi hậu quả sau đó, đối phương sẽ là kẻ gánh hết.
“Quyền tới!”
Tay phải của Ngô Bình hơi vươn ra, sau lưng xuất hiện một cánh cửa, phía sau cửa có ánh sáng màu trắng lấp lóe, quyền ảnh ập tới từ bên trong, đánh vào đao quang nọ. Khí thế của quyền này còn đáng sợ gấp mười lần đao quang. Vừa thấy nó, sắc mặt Thiên Ức thay đổi hoàn toàn: “Không thể nào!”
Bùm!
Nắm đấm và ánh đao va chạm, ánh đao tan vỡ, nắm đấm tiếp tục bay đến.
Cơ thể Thiên Ức bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340572/chuong-4507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.