Ngô Bình: “Tất nhiên tôi biết bức thư là giả. Nhưng vấn đề là tại sao lại có người muốn hại cậu. Cậu chỉ là một vương gia nhàn rỗi, không quyền không thế, chỉ là tiền lương cao hơn một chút thôi, họ không có lý do gì để tấn công cậu”.
Nghe thế, đầu óc gần như tê liệt của Lý Hoằng Đào bắt đầu chạy hết tốc lực, mặc dù cậu ta không học võ thuật nhưng đã uống không ít đan dược của Ngô Bình nên thể chất rất tốt, đầu óc cũng minh mẫn, nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó.
“Anh à, em nhớ tới rồi, khoảng hai tháng trước, đột nhiên có một môn khách nói với em là em có tướng mạo của đế vương. Lúc đó em chỉ cho rằng hắn đang nịnh nọt mình thôi nên không để ý đến lắm, không ngờ mấy ngày sau, tên khốn đó lại làm một bộ hoàng bào rồi tặng cho em. Lúc đó em mới nhận thấy hắn không có ý gì tốt cả bèn bảo người kéo hắn ra ngoài chém, giờ nghĩ lại có lẽ hai chuyện này có liên quan đến nhau”.
Ngô Bình: “Sau khi đến đất phong, cậu có đắc tội với người nào không?”
Lý Hoằng Đào cười khổ: “Anh à, có nhiều người đẹp rồi thích du ngoạn sông nước núi non với em như thế, em làm gì có thời gian đi làm việc xấu chứ? Càng không thể đắc tội với người ta”.
Đúng lúc này, một người giúp việc nữ bưng hai tách trà đến rồi đặt lên bàn.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340546/chuong-4481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.