Lúc Ngô Bình gặp Công Dương Cự Hùng, anh thấy người này tuổi tác không lớn lắm nhưng khí tức rất mạnh. Công Dương Cự Hùng lại rất khiêm tốn, quỳ xuống đất tự xưng thảo dân.
Ngô Bình cũng khó trị tội của ông ta, chỉ bảo ông ta dỗ nghiêm khắc con cháu, sau đó cho ông ta lui xuống.
Sau đó, khách khứa kéo nhau đến chúc mừng phủ Vô Tương Vương, Ngô Bình không tiếp tục nán lại đây thêm, anh đi tìm Tư Không Vũ, lại vào ngân khố của Tiên quốc.
Năm xưa Tiên quốc ở đại lục Côn Luân được xem như khá giàu mạnh, không kém đế quốc Thiên Võ bây giờ là bao. Hơn nữa, Tiên quốc còn có rất nhiều truyền thừa của đời trước, đế quốc Thiên Võ lại không có những tích luỹ này.
Lại vào ngân khố một lần nữa, ngân khố lập tức cảm nhận được khí tức Chân Vương, Đại Thánh của anh, sau đó cả ngân khố chấn động, cấm chế kiên cố bất biến kia lại tự động tiêu tan.
Tư Không Vũ rất bất ngờ: "Cấm chế không còn nữa! Xem ra, ngân khố đã thừa nhận thân phận của bệ hạ, xem ngài là chủ của Tiên quốc rồi!"
Ngô Bình cười nói: "Cũng đỡ bớt phiền phức. Tư Không Vũ, trong này có gì dùng được thì ông cứ lấy tự nhiên đi, những chứ còn lại chuyển về ngân khố của Thiên Võ".
Tư Không Vũ vui mừng: "Rõ!"
Kiểm kê lại ngân khố xong, Ngô Bình quay về hoàng cung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340505/chuong-4440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.