Ngô Bình cười nói: "Ắt hẳn ba vị tiên đốc đều đã tham gia trận chiến với Thần tộc trước đó, các vị đều là dũng sĩ và công thần".
Nói xong, anh ra hiệu bảo ba người ngồi xuống, cho người dâng trà nước lên, sau đó anh nói chuyện với bọn họ với giọng điệu rất khách sáo.
Nói chuyện một hồi, anh cho ba vị tiên đốc lui xuống. Bọn họ vừa đi, Tư Không Vũ đã xuất hiện, nói: "Bệ hạ, ba người này không hề phục ngài, e là rất khó chỉ huy bọn họ".
Ngô Bình: "Không phục là chuyện bình thường, nếu bảo tôi đi làm thuộc hạ cho kẻ khác, tôi cũng không phục. Nhưng không sao cả, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ chủ động phối hợp với tôi thôi".
Tư Không Vũ: "Bệ hạ có diệu kế gì ạ?"
Ngô Bình: "Bọn họ không phục chẳng qua là vì tôi vô danh, không có tư cách chỉ huy bọn họ. Thế thì tôi đánh vài trận thắng trước, khi họ thấy theo tôi có thể giành được quân công thì sẽ cầu xin tôi chỉ huy bọn họ đánh trận thôi".
Tư Không Vũ mỉm cười, nói: "Bệ hạ nói chí phải. Đối với một vị tướng quân thì việc không được đánh trận còn khó chịu hơn giết chết bọn họ nữa!"
Ngô Bình: "Nhưng để đánh thắng vài trận thì chúng ta phải có nền tảng mới được. Tư Không Vũ, bây giờ ông có thể chuẩn bị cho tôi bao nhiêu tinh binh và vũ khí tốt?"
Qua mấy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340502/chuong-4437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.