Ngay lập tức, mấy triệu đại quân xô đẩy về phía trước. Các yêu binh cũng mặc kệ đế quốc Thiên Hành, bay thẳng lên không trung để chạy trốn. Ngô Bình cũng chẳng để ý đến chúng, mục tiêu của anh là Hoàng đế Thiên Hành, đám yêu binh này không còn quan trọng nữa.
Hoàng đế Thiên Hành không ngờ yêu binh hùng mạnh lại thất bại, lúc này mặt mũi đã xám xịt, biết mình xong đời rồi.
“Bệ hạ, mau chạy đi!”, một cận thần run rẩy nói, biết rõ đã hết hy vọng.
“Chạy? Chạy đi đâu?”, Ánh mắt của Hoàng đế Thiên Hành có phần thẫn thờ: “Mất đi đế quốc Thiên Hành, ta không còn chốn dung thân. Bây giờ chỉ có thể liều thôi!”
Cận thần thấy hắn không chạy, lập tức tìm cơ hội, dẫn mấy binh sĩ tháo chạy trước.
Đại quân Tây Lương đến rất nhanh. Ngay cả yêu binh còn không phải đối thủ của họ, đại quân Thiên Hành đã mất hết sĩ khí từ lâu, chỉ chống cự mang tính tượng trưng, thấy linh binh quá khủng khiếp bèn đồng loạt quỳ xuống đầu hàng.
Những binh sĩ này vốn là tướng sĩ của Thiên Hành. Mộc Thiên Tuyết lập tức cao giọng nói: “Người đầu hàng không bị giết, chức quan không đổi, còn được trọng thưởng!”
Các tướng sĩ cũng hiểu ra, đánh thì không thắng được, mà không cần liều mạng lại có thể duy trì hiện trạng, cớ sao không tự nguyện làm kia chứ?
Có một người đầu hàng thì sẽ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340461/chuong-4396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.