Ngô Bình cười, nói: “Song Nhi, em đánh giá anh cao vậy sao?”
Kim Song Nhi: “Đương nhiên rồi, em đã quan sát anh hơn một năm nên hiểu về anh rất rõ”.
Ngô Bình ngây ra: “Em đã quan sát anh hơn một năm rồi sao? Sao anh không biết?”
Kim Song Nhi cười, nói: “Đương nhiên người đàn ông của em phải là thiên hạ đệ nhất, em nghĩ anh Bình có thể làm được”.
Liễu Chí Mưu: “Công tử, hôm nay có rất nhiều đan dược bán hết hàng nên đã có không ít đơn đặt mua, e rằng mấy ngày này anh phải vất vả rồi”.
Ông ta vừa nói vừa đưa đơn đặt hàng ra.
Ngô Bình liếc qua và bỗng thấy nổi da gà: “Sao lại nhiều thế?”
Thì ra trên đơn có năm mươi bảy loại đan dược, tổng cộng có bốn trăm tám mươi sáu viên, hơn nữa, số đan dược này đều là đan dược cao cấp, giá cả rất cao.
Liễu Chí Mưu nói: “Công tử, nhiều cũng không sao, chúng ta từ từ luyện, dù sao thì cũng không giới hạn thời gian”.
Ngô Bình thở dài: “Để kiếm tiền tôi chỉ đành vất vả chút vậy”.
Lạc Ngưng Đan không rời đi mà đang nghỉ ngơi ở một gian nhà riêng biệt. Ngô Bình tìm đến cô ấy, cười, nói: “Chị Lạc, đan dược bán được quá, chị luyện thêm giúp em một ít nhé?”
Lạc Ngưng Đan liếc anh: “Cậu đang xem chị là nô lệ đấy à?”
Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340434/chuong-4369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.