Bên cạnh, một thái giám nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, người ngồi suốt hai tiếng rồi, muốn về nghỉ ngơi không ạ?”
Thiếu niên thản nhiên nói: “Ta không muốn quay về!”
Tiểu thái giám: “Hoàng thượng, người còn phải xử lý tấu chương!”
Thiếu niên: “Không cần ta phải xử lý, có thừa tướng rồi, ta phê hay không cũng có gì khác nhau?”
Sắc mặt tiểu thái giám thay đổi: “Bệ hạ, người đừng nói thế, cẩn thận tai vách mạch rừng”.
Trong mắt thiếu niên hiện lên tia buồn bã, lẩm bẩm: “Phụ hoàng để lại cơ nghiệp lại hủy trong tay ta, ta không cam lòng!”
Sắc mặt thái giám tái mét: “Bệ hạ, đừng nói nữa!”
Thiếu niên: “Năm đó phụ hoàng quá nhân từ, nếu thủ đoạn của ông ấy tàn nhẫn hơn một chút thì ta cũng sẽ không trở thành hoàng đế bù nhìn thế này”.
“Hoàng đế bù nhìn? Đáng thương quá”, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Thiếu niên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm, người này mặc đồ không giống người của hoàng triều Đại Chấn.
Hoàng đế trẻ tuổi lại rất bình tĩnh: “Anh là ai? Thừa tướng phái tới sao?”
Người đến chính là Ngô Bình, anh vừa hỏi vừa mò tới đây: “Thừa tướng là cái thá gì, sao có thể sai phái tôi?”
Thiếu niên nghe anh nói vậy thì rất có thiện cảm: “Ồ, anh không sợ thừa tướng giết mình à?”
Ngô Bình:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340326/chuong-4261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.