Lúc này Chu Ngọc Nhan đang tu luyện trong sân, bỗng nhiên có người đến báo cáo rằng em trai cô ấy đến tìm. Chu Ngọc Nhan thấy rất lạ, mình có em trai từ khi nào vậy? Nhưng cô ấy rất tinh tế, bảo họ đưa khách vào.
Khi trông thấy Ngô Bình, Chu Ngọc Nhan cười hỏi: “Cậu là em trai tôi?”
Ngô Bình đáp: “Đúng đó, chị, chúng ta cùng ngồi xe ngựa trên trấn, còn bị người ta truy sát”.
Đối phương vừa lên tiếng, Chu Ngọc Nhan đã biết đây chính là Ngô Bình. Cô ấy cười nói: “Em trai đã lớn ngần này rồi, suýt nữa chị không nhận ra đấy”.
Cô ấy bảo những người khác lui đi rồi đưa Ngô Bình vào phòng, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại trông như thế này?”
Ngô Bình cười đáp: “Thế này không đẹp à? Đi đường có một cô gái luôn miệng khen tôi điển trai đấy”.
Chu Ngọc Nhan nói: “Ý tôi là, sao anh lại biến thành tướng mạo khác, có phải có chuyện gì không?”
Ngô Bình gật đầu: “E rằng tạm thời chỉ có thể cho mọi người xem gương mặt này thôi. Sao hả, đẹp trai không?”
Chu Ngọc Nhan đảo mắt: “Đẹp trai!”
Ngô Bình thở dài: “Lý do cụ thể thì tôi sẽ giải thích với cô sau. Tóm lại, sau này thân phận của tôi là em trai cô”.
Chu Ngọc Nhan mỉm cười: “Được rồi, tôi sẽ nhận cậu em này”.
Ngô Bình hỏi: “Đỗ Ngọc Kiều đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340271/chuong-4206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.