Ngô Bình biến hóa thành người khổng lồ cao vạn mét, cánh tay thô hơn cả thân rắn khổng lồ, anh lạnh lùng nói: “Không sợ vỡ bụng thì mày ăn thử xem!”
Cảm nhận được khí tức đáng sợ của Ngô Bình, rắn tám đầu rụt lại, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Ngô Bình: “Tao là ai, mày không cần biết, mau quay về chỗ mày ở đi!”
Rắn khổng lồ cảm thấy mất mặt. Nó được nước Oa cung phụng mấy nghìn năm, gọi là rắn khổng lồ Bát Kỳ, năm đó chỉ có một người hàng phục được nó nên nó liếc Ngô Bình: “Nhân loại bé nhỏ, vì sao dám ngông nghênh như thế?”
Ngô Bình: “Đã nể mặt mà còn không chịu à?”
Dứt lời, anh đánh ra một quyền, rắn khổng lồ tránh né, nhưng quyền này của Ngô Bình quá nhanh, đầu rắn bị đánh trúng, một cái nổ tan nát, đau tới mức con rắn rít thảm.
Một tay Ngô Bình túm đầu rắn, tay kia đấm liên hồi.
Bùm bùm bùm!
Dưới năm cú đánh, năm cái đầu bị đánh bại. Rắn lớn Bát Kỳ sợ hãi: “Thánh Nhân tha mạng!”
Lúc này Ngô Bình mới thu tay, lạnh lùng nói: “Sao, biết sợ chết rồi à?”
Bát Kỳ chỉ còn lại hai đầu không ngừng gật gù: “Tiểu nhân đáng chết, chọc giận Thánh Nhân, thỉnh người tha cho!”
Ngô Bình: “Mày là yêu vật của nước Oa?”
Bát Kỳ: “Ta là rắn yêu được nước Oa cung phụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340169/chuong-4104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.