Huyền Lực Thần Vương cứ thản nhiên ngồi xuống trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Nghe nói nước Đông Hải đột nhiên lui binh, Thần Vương ta đây không hiểu cho lắm”.
Thanh Linh Đào nói: “Binh lính của Đông Hải tôi không thể thích ứng được với đất liền, tất nhiên không thể nào thâm nhập sâu được”.
“Bốp!”
Huyền Lực Thần Vương vỗ xuống bàn một phát: “Quốc Chủ Đông Hải! Chống lại Thần tộc ta, ngươi không sợ Thần Vương ta giết chết ngươi rồi lập vua mới hay sao?”
Thanh Linh Đào nói thế nào cũng là Quốc Vương của Đông Hải, ông ta lạnh lùng cười một tiếng: “Huyền Lực Thần Vương, Thánh Nhân ở đây, chớ có làm càn!”
Huyền Lực Thần Vương liếc xéo Ngô Bình: “Thánh Nhân? Xì! Thần Vương ta năm đó đã giết không chỉ một tên Thánh Nhân!”
Ngô Bình nói với ánh mắt sắc bén: “Bổn Thánh cũng từng giết Thần Vương!”
Huyền Lực Thần Vương cười với vẻ lạnh lùng: “Thật sao? Có dám đánh một trận với Thần Vương ta không?”
Ngô Bình: “Có gì mà không dám?”
Huyền Lực Thần Vương: “Được! Nếu như ngươi có gan thì đi theo ta!”
Dứt lời, hai người lần lượt bay ra khỏi hoàng cung, xuyên qua mặt nước, bay lên trời cao.
Hai người càng bay càng cao, dần dần cả đại lục Côn Luân đều biến thành kích thước cỡ lòng bàn tay. Huyền Lực Thần Vương đứng trên không, cười với vẻ quái dị: “Biết vì sao Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340164/chuong-4099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.