Văn đáp: “Nếu cậu không mù thì chắc cũng đã thấy các khoá sắt bên ngoài rồi, Thần tộc đã thiết lập đại trận ở đây, người lưu vong bị đày đến đây rồi thì thực lực sẽ bị hạn chế”.
Ngô Bình hỏi thẳng: “Chị Văn, trấn phía trước có nguy hiểm không?”
Văn cười khẩy: “Ở đây thì nếu không bị sinh vật khác ăn thịt thì mình phải ăn thịt chúng nó, cậu thử nói xem có nguy hiểm không?”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ăn lẫn nhau thế à?”
Văn: “Chắc cậu cũng cảm nhận được không hề có bất kỳ sức mạnh nào ở đây rồi đúng không!”
Vừa đến, Ngô Bình đã biết điều này rồi, anh không thể hấp thu bất kỳ sức mạnh nào ở đây cả, vì vậy muốn nâng cao thực lực thì chỉ còn cách ăn thịt sinh linh khác thôi.
Anh thở dài nói: “Thế thôi tôi không đến đó nữa vậy”.
Văn: “Dù gì cậu cũng đã gọi tôi một tiếng là chị, tôi sẽ bảo vệ cậu”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Chị Văn sẽ che chở cho tôi ư?”
Văn hừ một tiếng: “Đó là vì tôi đang vui thôi, chứ không thì tôi đã xơi tái cậu rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, chị xinh thế này thì đừng ăn thịt tôi, chứ há ngoác miệng ra thì trông xấu lắm”.
Văn bị chọc cười: “Cũng được, tạm thời tha cho cậu”.
Ngô Bình bật người lên rồi nhảy sang bên kia sông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340105/chuong-4040.html