Lực sinh mệnh của Đạo Quân này rất mạnh mẽ, chỉ còn mỗi một cái đầu mà ông ta vẫn chưa chết, thế nên lúc đầu mình bị cắn một cái "rớp" mà ông ta vẫn còn tỉnh táo.
Ăn kẻ thù xong, Hổ Bảo lại càng đau lòng, nằm phục dưới đất khóc nức nở.
Trong cung điện, còn có khá nhiều người, Ngô Bình không giết bọn họ, trầm giọng hỏi: "Các người là ai?"
Cả đám người này đều không phải đối thủ của Ngô Bình, hoàn toàn không có ý chống đối, lập tức có người nói: "Hi Chân Đạo Quân là giáo viên của học viện Vạn Đạo Doanh Châu, bọn tôi là học trò của ông ấy".
Ngô Bình: "Các người tới Ngũ Hành Giới làm gì?"
Người này đáp: "Nghe nói Ngũ Hành Giới có một khu vực linh thổ Ngũ Hành, bọn tôi định tới đây để thăm dò xem sao".
Ngô Bình: "Lúc giết hổ, có ai trong các người tham gia vào không?"
Người này vội trả lời: "Chỉ có Hi Chân Đạo Quân ra tay, thực lực của bọn tôi rất yếu nên không tham gia".
Ngô Bình lại hỏi thêm vài người nữa, thấy bọn họ đều không nói dối thì lấy tấm da hổ, đưa Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo rời khỏi cung điện, trở về sơn động của dì Hổ khi trước.
Trở về động, Hổ Bảo vuốt ve tấm da hổ, khóc nghẹn ngào.
Ngô Bình ôm nó an ủi: "Hổ Bảo, dì Hổ không còn nữa, em phải mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339939/chuong-3874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.