Bây giờ Ngô Bình là chủ của ba châu, nắm trong tay một trăm nghìn đại quân, Long Quốc cũng phải khách sáo với anh.
Ngô Bình nhìn sứ giả, ông ta tầm năm mươi tuổi đổ xuống, tu vi không cao nhưng lại giỏi ăn nói.
“Đại nhân Chu, ông đến đây có gì cần chỉ bảo sao?”, Ngô Bình hỏi.
Chu Quy cười, nói: “Đại soái, hoàng đế bệ hạ đã quyết định phong người là Thái Thanh Vương”.
Ngô Bình vừa nghe xong thì cười: “Thái Thanh Vương? Tam châu Thái Thanh là do tôi cùng anh em liều mạng mới giành được, có liên quan gì với Long Quốc chứ?”
Chu Quy nói: “Đại soái, sau lưng Long Quốc là đại thiên tôn, sau này chắc chắn Long Quốc sẽ thống nhất thiên hạ, nắm giữ cả đại lục Côn Luân. Bây giờ quy thuận thì chỉ thêm lợi chứ không có hại”.
“Cảm ơn, nhưng bổn soái không có hứng thú gia nhập Long Quốc. Long Quốc các ông muốn có địa bàn thì hãy phái quân đến đánh với đại quân sói yêu đi”. Anh lạnh lùng nói.
Chu Quy tái mặt: “Đại soái, với cục diện bây giờ, yêu tộc không quan trọng, quan trọng là thần tộc. Chúng tôi nhận được tin thần tộc đã phái không ít cao thủ, muốn thành lập thần quốc ở Côn Luân, nếu thật sự là như vậy thì một nơi như Thái Thanh chắc chắn sẽ bị nhằm vào đầu tiên. Nhưng nếu Thái Thanh gia nhập Long Quốc thì chuyện đó sẽ không xảy ra”.
Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339916/chuong-3851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.