Tư Không Vũ mỉm cười, nói: "Quả là một thiên tài từ trên trời rơi xuống".
Khi Ngô Bình bước ra khỏi sảnh, Mị Lan đột nhiên thở dài.
Ngô Bình hỏi: "Sao vậy?"
Mị Lan thở dài đáp: "Anh làm tốt như vậy, người khác sao dám cược anh thua?"
Ngô Bình biết phen này sẽ rất khó kiếm tiền.
Anh nói: "Đối với những chuyện thế này, kiếm được tiền thì tốt. Nhưng không kiếm được thì cũng không có gì đáng tiếc".
Mị Lan gật đầu: "Anh nói phải".
Sau đó cô nói: "Ba bài khảo hạch này sẽ kéo dài trong bảy ngày tới, anh có thể trở về nghỉ ngơi một thời gian".
Ngô Bình: "Bảy ngày? Vậy tôi có việc phải đi đã, mấy ngày nữa sẽ trở lại. Nếu có việc gấp, cô cứ liên hệ với tôi".
Mị Lan: "Được, vậy để tôi tiễn anh".
Cô ấy tiễn Ngô Bình ra tới ven của Ẩn đảo, sau đó Ngô Bình bước ra khỏi cấm chế.
Anh bay được một lúc thì cảm thấy bị khóa chặt bởi hai thần niệm rất mạnh.
Anh đứng lại, bình tĩnh quay về phía sau thì thấy hai bóng người bay về phía mình. Trong hai người, có một người anh quen, chính là Tư Không Vũ. Người còn lại là một người đàn ông mập mạp, mặc áo bào vàng, khuôn mặt to lớn, nước da trắng như bạc.
Ngô Bình mặt không biến sắc, hỏi: "Tư Không tiền bối, đuổi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339866/chuong-3801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.