Ngô Bình: “Trên đó vẫn còn một cấp thiên phẩm nữa mà”.
Phạm Chí: “À, thật ra cánh cổng gặp trục trặc nên chỉ kiểm tra được đến cấp thánh phẩm thôi, không lên được nữa”.
Ngô Bình không hỏi thêm nữa mà đi theo Phạm Chí lòng vòng một hồi, cuối cùng họ đã đến trước một đại điện. Phạm Chí không đi vào ngay mà cung kính nói ở bên ngoài: “Tông chủ, hôm nay có một thiên kiêu cấp thánh phẩm xuất hiện, đệ tử đã dẫn đến đây rồi ạ”.
Một giọng nói vọng từ trong ra: “Ừm, bảo cậu ấy vào đây”.
Phạm Chí: “Cậu vào đi”.
Ngô Bình đi vào bên trong thì thấy rất tối, có một ông lão đang ngồi ở giữa đại điện. Anh nhìn kỹ thì thấy nửa thân dưới của ông ấy đã hoá đá, chỉ còn nửa thân trên cử động được.
Ông lão có vẻ hiền từ, lông mi lông mày đã bạc trắng, ông ấy cười nói: “Chào cậu”.
Ngô Bình chắp tay: “Tham kiến tông chủ!”
Ông lão: “Tôi là Dương Thiên Hoá, cậu tên gì?”
Ngô Bình: “Vãn bối là Lý Huyền Bình, đến từ đại lục Côn Luân”.
Ông lão gật đầu: “Ra là tu sĩ Côn Luân. Ha ha, thật ra sư tổ của Hoàng Ngọc Tông cũng đến từ Côn Luân đấy”.
Ngô Bình: “Sư tổ ạ? Đó là người sáng lập ra Hoàng Ngọc Tông ư?”
Ông lão: “Đúng thế, truyền thuyết về Ngọc Hoàng Đại Đế ở Côn Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339758/chuong-3693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.