Ngô Bình đáp: “Vậy cũng được”.
Sau khi xuống kiệu, anh đi tới quầy bán đồ ăn, thấy món gì ngon là mua thử. Sức mua của bảy trăm lượng vàng khá khả quan nên Ngô Bình mua một đống đồ mới hết có nửa lượng vàng.
Vàng có giá trị quá lớn nên mua bán hơi bất tiện, cho nên Ngô Bình đem đổi một ít vàng thành bạc và tiền đồng. Một lượng vàng đổi được mười hai lượng bạc. Một lượng bạc lại đổi được năm trăm xu tiền đồng.
Ngô Bình vừa đi vừa ăn, chỗ tiền đồng nhanh chóng vơi đi quá nửa.
Anh không chỉ ăn mà còn vừa ăn vừa quan sát người đi lại trên phố. Anh phát hiện trên phố đều là người bình thường, không có một khách tu nào khác ngoài anh và Chu Ngọc Nhan.
Ngô Bình hỏi: “Cô Chu, thị trấn nhỏ này có lẽ cũng có khách tu nhỉ?”
Chu Ngọc Nhan: “Ừm, thị trấn nhỏ như thế này cùng lắm sẽ có một hai vị khách tu. Có điều khách tu ở đây thường không có sức mạnh hay địa vị gì nên anh không cần để ý đến họ”.
Ăn no rồi, Ngô Bình cùng Chu Ngọc Nhan đi tới một khách điếm ở thị trấn. Chu Ngọc Nhan thuê căn phòng tốt nhất ở đó rồi vào nghỉ ngơi. Cô còn dặn Ngô Bình sẽ ở đó chờ anh.
Tiếp đó, Ngô Bình đi thăm thú khắp nơi trong trấn, sau đó anh đi mua một con lừa và một chiếc xe ngựa chỉ hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339739/chuong-3674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.