Đột nhiên, người ngồi trên kiệu ra lệnh: "Dừng lại".
Chiếc kiệu dừng lại, tấm rèm của kiệu được vén lên, giọng một cô gái vọng tới: "Anh là khách tu sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Sao cô biết hay vậy?"
Bức rèm lúc này đã được vén hẳn lên, Ngô Bình nhìn thấy một gương mặt rất xinh đẹp. Đó là một cô gái còn khá trẻ, chừng hai mươi chín tuổi. Khí chất và dung mạo của cô ấy hoàn toàn khác xa so với người trong thôn.
Cô ấy cười đáp: "Anh mặc quần áo đẹp như vậy, dù tôi có mù thì cũng biết anh là khách tu. Đi đường vất vả, nếu anh không chê thì mời lên kiệu ngồi".
Ngô Bình đáp: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không dám làm phiền bởi người tôi đầy bụi bẩn, chỉ sợ sẽ làm bẩn kiệu của cô".
Cô gái: "Anh không cần khách sáo, chúng ta đều là khách tu, nên giúp đỡ lẫn nhau".
Ngô Bình thấy cô gái chân thành muốn giúp đỡ nên không khách sáo nữa. Anh vén tấm rèm rồi ngồi lên kiệu.
Bên trong chiếc kiệu khá rộng, cô gái ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại ở chính giữa, hai bên có hai tấm ván gỗ có thể ngồi lên. Ngô Bình liền ngồi lên một tấm ván gỗ. Đợi khi chiếc kiệu tiếp tục đi về phía trước, anh chắp tay nói: "Đa tạ lòng tốt của cô".
Cô gái cười đáp: "Chúng ta nên xưng hô thế nào đây?"
Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339736/chuong-3671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.