Bên cạnh là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, rất thanh tú, làn da trắng nõn.
Cô gái kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Anh có thể nhìn thấy chúng tôi sao?”
Ngô Bình nghe họ nói, đó là một ngôn ngữ đặc biệt của con người nhưng anh có thể nghe hiểu, thậm chí trong đầu còn lập tức biết cách diễn đạt bằng ngôn ngữ này, anh há miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại bị nghẹn.
Cô gái có làn da trắng nhanh chóng bưng một bát nước đến, là một cái bát sứ cũ, có hàng chục góc cạnh bị sứt mẻ và có vài chỗ được sửa lại. Làn nước ngọt chảy vào cổ anh, anh nuốt xuống, cứ thế cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều.
“Cảm ơn nhiều”, anh nói.
Ánh mắt người phụ nữ sáng rực: “Anh hiểu được chúng tôi nói gì? Tốt quá”.
Ngô Bình cảm thấy cả người không có sức lực, anh không thể đứng lên bèn hỏi: “Đây là đâu? Các cô là ai?”
Người phụ nữ cười nói: “Nơi này là đại lục Thương Huyền, một thế giới bản sao của Chư Thánh thượng, nó giống hệt với thế giới nguyên bản”.
Ngô Bình: “Thế giới bản sao?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế, Thiên Đạo ở đây là hoàn hảo”.
Cả người Ngô Bình run lên: “Thiên Đạo hoàn hảo! Các cô thì sao? Là tu sĩ nơi này à?”
Người phụ nữ: “Bọn tôi là người bình thường lớn lên ở đây, chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339730/chuong-3665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.