Ngô Bình cười lạnh: “Minh Huyết, cảm giác thế nào? Đến cả Đạo Tổ cũng chẳng dám xông vào ảo cảnh của sư tôn ta, lão cho rằng mình có thể kiên trì được mấy phút?”
Song đúng lúc này, có một luồng sáng tím từ phía Tây bay tới rồi dừng lại, một cô gái xuất hiện, thoạt nhìn chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi. Cô ta mặc một bộ váy xanh thêu hoa hồng, thắt bím tóc to, cười nói: “Phiêu Miểu, ai cho bà cái gan mà dám đánh tu sĩ của hang Vạn Yêu ta!”
Phiêu Miểu Đạo Quân im lặng không đáp, mà chỉ nhìn về phía cách đó không xa.
Trong hư không đột nhiên có một đốm nhỏ xuất hiện, nó lan rộng dần, cuối cùng biến thành một chiếc kim bàn hình tròn, mặt ngoài kim bàn như thể có cả gợn sóng. Tiếp theo đó, trong kim bàn có một người đàn ông trung niên xuất hiện, tướng mạo nho nhã, trên mặt mang theo nụ cười, người bận chiếc áo choàng lam nhạt, trong tay cầm theo đoản kiếm chừng một thước.
Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện thì cô nhóc đã cười lạnh, nói: “Huyền Đô, ta còn tưởng lão chết rồi cơ!”
Người vừa tới chính là Huyền Đô lão tổ, ông cười cười cất lời: “Tứ tiểu thư, ta khỏe lắm, chứ không yếu xìu như cha ngươi, chỉ một lần lôi kiếp mà đã vong mạng”.
Cô nhóc tức giận hừ: “Huyền Đô! Đệ tử của lão dám đánh Yêu Tôn dưới trướng ta bị thương. Lão tưởng ta dễ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339727/chuong-3662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.