Ngô Bình: “Tôi bị oan, muốn tìm Thái tử minh oan”.
“Đánh hắn!”, mấy tên đó hét lên, lập tức bước đến đè Ngô Bình xuống.
Nhưng sức lực của Ngô Bình rất lớn, mặc dù đám người này ôm cánh tay, ôm chân nhưng Ngô Bình vẫn không bị xê dịch, tiếp tục đi về phía trước.
Những người phía trước vội vàng đóng cửa phòng giam lại, Ngô Bình lại giẫm thẳng lên bức tường.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, phù văn cửa ngục cực kỳ kiên cố nổ tung, sau đó sụp xuống, Ngô Bình mang theo Kim Y Vệ đi thẳng ra khỏi đại lao.
Lên đến trên phố, anh phóng lớn thân hình mình hóa thành người khổng lồ một trăm mét, sải bước đi đến hoàng triều, miệng lầm bầm: “Tôi bị oan, tôi tìm Thái tử nói lý”.
Quan binh đi tuần phát hiện ra Ngô Bình mà giật mình, kẻ này định xông vào hoàng cung, thế thì làm sao được? Trong thoáng chốc, tất cả mọi người lao tới ngăn cản Ngô Bình, bên này dùng thừng, bên kia dùng chão, tiếc rằng không thể nào kéo nổi Ngô Bình.
“Đùng đùng!”
Mỗi bước chân của anh khiến toàn bộ Long Kinh rung lên bần bật, đến cả Thái tử và đám quan viên đang ở trong hoàng cung cũng cảm nhận được.
Thái tử và vài đại thần đang nghị sự bên trong đại điện của hoàng cung, cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất, hắn ta nhíu mày: “Chuyện gì thế?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339723/chuong-3658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.