Ngô Bình hỏi một chủ sạp: “Ông chủ, một năm ông làm ở đây thì kiếm được bao nhiêu?”
Chủ quầy cười đáp: “Không nhiều, chỉ đủ ăn thôi. Mỗi năm, tôi kiếm được khoảng năm, sáu mươi nghìn tiền báu”.
Ngô Bình: “Tôi cho ông 500 nghìn tiền báu, sau này ngày nào cũng cũng phải kinh doanh ở đây. Nhưng nếu bọn trẻ kia đến ăn thì ông không được thu tiền”.
Ông chủ nghe xong thì vui mừng nói: “Được, tôi đồng ý”.
Trên con phố phải có trên một trăm sạp hàng, Ngô Bình đều dùng cách đó để thuyết phục các chủ sạp, anh sẽ thanh toán tiền trước năm năm cho họ, mục đích là để đám trẻ con cơ nhỡ được ăn uống miễn phí.
Lam Hân Nguyệt cười nói: “Chồng em tốt quá, không chịu được khi thấy người dân chịu khổ”.
Ngô Bình: “Anh là Nhân Hoàng, thấy bọn trẻ sống khổ sở, anh không chịu được”.
Anh trầm tư một lát rồi nói: “Hân Nguyệt, nếu anh là Hoàng đế thì em có thể trị vì đất nước giúp anh không?”
Lam Hân Nguyệt ngẩn ra: “Chồng, anh muốn làm Hoàng đế ư?”
Ngô Bình: “Ừ, nhưng làm Hoàng đế lắm việc lắm, một mình anh không làm được, vì thế cần có người giúp, em hộ anh nhé?”
Lam Hân Nguyệt: “Em từng quản lý Vương phủ rồi nên cũng có kinh nghiệm, dù trước kia làm không tốt lắm, nhưng em có thể học”.
Ngô Bình hỏi: “Hoàng triều Hắc Thuỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339644/chuong-3579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.