Ngô Bình: “Thật không vậy? Ta thử luôn được không?”
Anh vừa nói dứt câu thì đã biến mất, cùng với đó, chiếc nhẫn cũng biến đâu luôn.
Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc tìm kiếm xung quanh mãi mà không phát hiện ra dấu vết gì, mãi sau, Ngô Bình mới bất ngờ xuất hiện trở lại.
Đúng là ban nãy, Ngô Bình đa quay lại pháp đài văn minh, anh hỏi Chu Nguyên Thông: “Đại ca, ban nãy anh có cảm nhận thấy em không?”
Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Không hề luôn, như kiểu chú bốc hơi khỏi nơi này luôn ấy. Anh nghĩ đến Đạo Tổ cũng không thể phát hiện ra chú được”.
Ngô Bình mừng rỡ rồi cười nói: “Xem ra dùng cách này để chạy trốn thì quá xuất sắc rồi”.
Tinh Thần: “Ta sẽ bảo vệ an toàn cho cậu, đổi lại, cậu phải truyền bá nền văn minh của chúng ta”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, sau này, ta sẽ dẫn nhiều thiên tài đến kiểm tra”.
Thấy Ngô Bình đã nhận được sự tin tương của Tinh Thần, Chu Nguyên Thông mừng rỡ, ít nhất thì sau này anh ta cũng dễ dàng nhận được truyền thừa hơn, mà không cần chạy đến biển Tinh Túc nữa.
Cất nhẫn đi xong, Ngô Bình nói: “Đại ca, mình về thôi chứ?”
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Chuyến này lãi to rồi, về thôi”.
Ba người quay về theo lối cũ, khi đi qua hồ nước thì họ vẫn thấy tàu chiến của Thần tộc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339638/chuong-3573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.