Anh mỉm cười, nói: “Tháp này có chứa thiên đạo, giá trị ít nhất cũng hơn bảo cốt này của tôi, vì vậy tôi khá may mắn, cược thắng rồi”.
Mọi người nhìn nhau, vừa ngưỡng mộ vừa bực bội, dù là ai thì thua mất năm mươi tỷ trong chớp mắt cũng sẽ không vui nỗi.
Lam Hâm nói: “Sư đệ, chị thấy tới đây thôi được rồi, thiên thạch cược mười thua chín, chúng ta thắng được một lần chứ lần sau thì chưa chắc đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư tỷ nói đúng, cược ván này thôi”.
Thế là các ông chủ rối lên, bọn họ thua mất năm mươi tỷ chỉ trong chớp mắt, dù có thế nào cũng muốn cược tiếp, để còn gỡ lại số đã thua.
Phương Huyền Sinh cười, nói: “Cậu Ngô, vừa nhìn là biết cậu là người rất may mắn, sao không nhân cơ hội cược thêm vài ván?”
Ngô Bình: “Cược nữa sao?”
Mọi người đều nói: “Chúng tôi bằng lòng chơi cùng với anh thêm vài ván nữa”.
Ngô Bình gật đầu: “Thôi được”.
Anh lại lấy ra một viên thiên thạch cấp thánh, viên đá này cao nửa mét, gần như là hình cầu. Trên quả cầu có tám lỗ, bên dưới quả cầu có chín hốc, từ các lỗ có mùi thơm nhẹ bay ra.
Viên thiên thạch cấp thánh này được bán với giá cao nhất, mất đến tám tỷ tám, giá xấp xỉ với thiên thạch cấp thần. Thật ra, nó vốn dĩ là hàng cao cấp trong thiên thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339596/chuong-3531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.