Đường Băng Vân bảo: “Thôi không nói cái này nữa, dù sao chúng ta cũng không đến đó. Dạo trước em có liên lạc với Đường Môn. Bây giờ Đường Môn phát triển tốt lắm, cũng đã đào tạo được nhiều nhân tài. Em định khi nào trở thành Thiên Tiên sẽ về Đường Môn giúp ông nội”.
Ngô Bình đáp: “Ừ. Đường Môn có nhiều người như vậy, chắc chắn phải được duy trì. Em yên tâm, có anh ở đây, Đường Môn sẽ ngày một tốt hơn”.
Cả hai không gặp nhau lâu lắm rồi. Ngô Bình ôm lấy Đường Băng Vân, ánh chớp loé lên, cả hai đã biến mất.
Ngô Bình có nhãn lực tốt, chẳng mấy chốc đã tìm được một khu vực yên tĩnh. Ở đây mọc rất nhiều cây nấm lớn. Số nấm này cao đến cả trăm mét, phần rễ đã hoá gỗ rồi.
Ngô Bình tìm được cây nấm phát sáng lớn nhất. Anh vẫy tay một cái, trong cây đã hình thành một cái khoang rỗng. Khoang rộng hơn một trăm mét vuông, bên cạnh còn có cửa sổ mở ra.
Anh lấy từ động thiên một ít bàn ghế, giường, chậu rửa mặt, chỉ trong tích tắc đã bài trí nơi này thành một cái tổ nhỏ ấm áp.
Nấm toả hương thơm dịu nhẹ, nên căn phòng này có môi trường rất tuyệt. Anh dựng lò nướng và nướng đuôi yêu cho Đường Băng Vân ăn.
Lâu rồi cả hai không gặp nhau, củi khô lửa bốc, ăn xong là lăn lên giường.
Cây nấm khổng lồ vì thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339575/chuong-3510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.