Ngô Bình gật đầu: “Có lẽ đối phương đã thấy sự lợi hại của pháo đài chiến tranh nên không dám thi triển chú thuật nữa. Hơn nữa phủ Chiến Vương có số tiền này rồi thì cái gì chẳng mua được cơ chứ? Cho nên, đám người kia giờ phải vô cùng kiêng dè”.
Lam Hân Nguyệt: “Đây đều là công lao của anh! Trên đời này có lẽ cũng chỉ có anh điều khiển được pháo đài đó”.
Ngô Bình: “Hân Nguyệt, anh phải đi rồi. Sau này có vấn đề gì cứ trực tiếp liên lạc với anh, anh sẽ tới ngay lập tức".
Lam Hân Nguyệt: “Anh không ở lại thêm vài ngày sao?”
Ngô Bình: “Không được rồi, anh còn nhiều việc cần giải quyết”.
Lam Hân Nguyệt khẽ thở dài: “Được rồi. Có thời gian em sẽ tới thăm anh”.
Nói rồi, Lam Hân Nguyệt trao cho anh một chiếc nhẫn trữ đồ rồi nói: “Trong này có mười tỷ đồng Thần Long. Em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy anh là thiên tài hiếm gặp, cần dùng nhiều tài nguyên để tu luyện. Đây là chút thành ý của em”.
Thấy Lam Hân Nguyệt chân thành như vậy, anh cười đáp: “Được, vậy anh không khách sáo nữa”.
Sau khi từ biệt người của phủ Chiến Vương, Ngô Bình và Lý Niệm Tổ quay lại đại lục Côn Luân. Thần Thổ Thông Thiên có ma trận dịch chuyển nên lúc về dễ dàng hơn nhiều.
Trên hoang mạc của đại lục Côn Luân, một tia sáng vụt qua. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339497/chuong-3432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.