Lam Hân Nguyệt và Hỉ Liên Thắng đều đần mặt ra, chuyện gì thế? Một Đại Đạo Quân lại xưng hô đồng trang đồng lứa với một người mới sao?
Điều khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn là Ngô Bình không hề khách sáo, anh cười nói: "Vậy được. Cơ đại ca, nơi này của anh tốt thật đấy".
Cơ Tiên Bằng cười sảng khoái: "Vợ theo anh lúc anh còn là thư sinh nghèo, sau đó tu vi của anh dần tăng cao nhưng lại phát hiện cô ấy không quen với cuộc sống trong giới tu hành. Anh dứt khoát xây một căn nhà nhỏ ở thế tục, sau đó sinh một cậu con trai với cô ấy, cày ruộng đọc sách. Cậu đừng thấy anh ngồi trong điện giống một cao nhân, thật ra tháng nào anh cũng có hai mươi ngày ở nhà dạy con trai học hành. Đúng rồi, anh còn là thầy dạy học ở trên trấn nữa đấy".
Nghe đến đây, Hỉ Liên Thắng lẩm bẩm: "Điện chủ, thế mà những chuyện này tôi đều không biết!"
Cơ Tiên Bằng cười nói: "Thần tiên cũng phải sống, những chuyện này ta không nói với ai cả".
Ngô Bình lại nghe được ý khác: "Có phải Cơ đại ca muốn nhờ việc này để tìm được chỗ đột phá không?"
Cơ Tiên Bằng gật đầu: "Cảnh giới trên Đại La rất khó, tâm cảnh của anh vẫn chưa đạt được. Thế nên anh trở về với ngày xưa, tìm lại ý nguyện ban đầu của mình".
Lam Hân Nguyệt không kìm được hỏi: "Tu vi của điện chủ đã cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339487/chuong-3422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.