Đột nhiên Phúc Dung không nén được tiếng cười, sau đó biết mình đã gây hoạ nên vội vã cúi đầu. Phúc Dung rất xinh, là một người đẹp hoàn hảo.
Phúc Trường Linh cả giận: “Phúc Dung, ta đang nói chuyện với Vương gia, vì sao con lại cười như vậy? Thật vô lễ, đi ra ngoài! Úp mặt vào tường ba ngày!”
Phúc Khang thương cô em gái này nhất. Cậu ta là người anh tuấn chính trực, bèn cao giọng đáp: “Cha à, Tiểu Dung nghe được chuyện buồn cười nên mới không nhịn được cười, sao lại có tội ạ? Cha không nên phạt em ấy!”
“Hỗn xược!”, Phúc Trường Linh tức giận đứng dậy, định đi đến đánh cậu con trai.
Ngô Bình kéo ông ấy lại, cười bảo: “Thái thú, không sao đâu. Người trẻ tuổi cảm thấy ta khoác lác cũng là chuyện bình thường. Suy cho cùng thì với kiến thức của họ, có những chuyện sẽ không tài nào hiểu thấu”.
Câu nói này đã xúc phạm đến Phúc Khang. Cậu ta tiến đến hành lễ: “Vương gia, những người sống ở nơi nhỏ bé như chúng tôi có vốn kiến thức hạn hẹp, ngài có thể cho tôi biết làm cách nào để Địa Tiên đánh thắng Thiên Tiên hay không?”
Đúng vậy, trong mắt Phúc Khang, thậm chí tất cả tu sĩ của nước Kim Ưng này, cảnh giới đại diện cho thực lực. Ví dụ như Địa Tiên Long Môn chắc chắn có thể trấn áp Địa Tiên Thần Hoá, Địa Tiên Bất Tử tất nhiên sẽ áp chế Địa Tiên Động Thiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339272/chuong-3207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.