Hai người vui vẻ tán gẫu trong buổi tiệc. Lúc này Ngô Bình mới biết quốc vương Kim Ưng tên Vu Kiên.
Vu Kiên uống vài chén rượu rồi nên nói nhiều hơn hẳn. Vẻ mặt anh ấy đượm buồn: “Tổng đốc Ngô, thật ra một quốc vương như ta cũng chịu nhiều ấm ức. Như tên Khuất Kim Tàm mà ta đã giết hôm nay, đã thao túng triều chính suốt mười mấy năm, hầu hết quan lại đều là người của kẻ này. May nhờ có Tổng đốc Ngô ra tay, giúp ta diệt trừ tai hoạ”.
Ngô Bình bảo: “Triều của ngài đã truyền được chín đời, lẽ ra phải nắm nhiều quyền kiểm soát nước Kim Ưng mới phải”.
Vu Kiên cười khổ: “Ở đây có bốn môn phái lớn, Thánh Anh Tông ban đầu đã biến mất, nhưng lại xuất hiện một Thiên Địa kiếm tông còn mạnh hơn. Ba môn phái còn lại cũng không dễ động vào. Quốc vương như ta mà gặp tông chủ của họ cũng phải hạ mình”.
Ngô Bình cười bảo: “Ngài làm quốc vương đúng là không mấy dễ chịu”.
Vu Kiên nâng chén rượu: “Tổng đốc Ngô, ta kính anh một chén!”
Trong lúc chuyện trò, Ngô Bình nhận thấy Vu Kiên là người sống tình cảm, có ấn tượng rất tốt về anh ấy. Anh bèn nói: “Sau này tôi vẫn còn có nhiều chuyện cần làm phiền bệ hạ. Vậy nên bệ hạ không cần khách sáo với tôi, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc mở lời”.
Vu Kiên trầm ngâm vài giây mới đáp: “Ở Ngô Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339105/chuong-3040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.