Tô Linh Yên bình thản trả lời: "Lúc trước may nhờ anh giúp tôi diệt trừ Âm Tử, nếu không tôi sẽ không có được tu vi như hôm nay, tôi nợ anh".
Ngô Bình gật đầu: "Cảm ơn nhiều, tôi biết rồi".
Tô Linh Yên: "Tôi không ở đây lâu được, bảo trọng", nói rồi cô ta hoá thành một làn khói xanh, chui vào trong đất.
Sau khi Tô Linh Yên đi, Ngô Bình cố ý rời khỏi Long Kinh, tiếp tục đi về phía Tây. Từ Long Kinh đi về phía Tây Nam là một môi trường hoàn toàn xa lạ, đâu đâu cũng là núi lớn hoang vắng, nơi đây được gọi là vùng núi Thái Hành.
Núi Thái Hành này đã hoàn toàn khác biệt so với núi Thái Hành của thời nước Viêm Long. Thái Hành là một toà núi thần, dài chừng tám vạn năm nghìn dặm, chỗ rộng nhất khoảng hơn ba vạn bảy nghìn dặm, diện tích rất lớn.
Đa phần người sinh sống ở vùng núi Thái Hành là các thế lực tu chân, phần lớn khu vực là vùng núi hoang, chỉ có dã thú sinh sống.
Lúc này, Ngô Bình đã đi vào sâu trong một cánh rừng, cây cối trong này cao lớn và um tùm, che cả mặt trời.
Ngô Bình biến mất trong cánh rừng, ở vị trí anh vừa biến mất có hai tu sĩ trung niên xuất hiện. Một tu sĩ nói: "Thằng oắt này chạy vào vùng núi Thái Hành làm gì? Trong núi Thái Hành nguy hiểm chồng chất, hắn rất dễ chết trong đây".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339072/chuong-3007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.