Ngô Bình xua tay: “Sư huynh, em không có hứng thú”.
Hoa Nguyên Cát: “Cậu không có hứng thú nhưng tiên tử người ta thích đấy. Sư đệ yên tâm, người tu hành chúng ta không sợ tam thê tứ thiếp, như sư huynh đây cũng có đến tám vợ, hai mươi bảy thiếp đấy, mọi người chẳng phải cũng sống tốt đó sao?”
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Sư huynh, nói thế tức là anh có ba mươi lăm người vợ? Vậy anh làm thế nào được thế, một ngày ngủ với mấy người à?”
Hoa Nguyên Cát liếc anh một cái: “Sư đệ cũng thô thiển quá đó, sư huynh tài giỏi như vậy, mỗi đêm ít nhất có thể ngủ với mười người”.
Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Sư huynh, anh có thể sống đến giờ đúng là chẳng dễ dàng”.
Tả Kỳ Phong bật cười: “Thể chất của tam sư huynh khá đặc biệt, dương khí rất mạnh nên mỗi ngày cần phụ nữ điều hòa âm dương”.
Ba người vừa nói vừa cười quay về đến Thiên Địa kiếm tông.
Ba người đi đến Thiên Địa kiếm tông, nơi Ngô Bình sống là một sân nhỏ nằm trong rừng tử trúc.
Sân vườn rất lớn, diện tích hơn nghìn mẫu đất, bên trong có rất nhiều phòng ốc, tường gạch đều được làm bằng tiên ngọc mài nhẵn, trong sân có một nhóm người hầu, không phân biệt nam nữ, đều là tất cả đều trẻ đẹp.
Ngô Bình bước vào, mọi người đồng thanh nói: “Chào công tử”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339039/chuong-2974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.