Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Ừ, cảm ơn em đã dụ bầy sói đi”.
Cậu thiếu niên cười đáp: “Có gì đâu ạ, bảo vệ Tiên Nhân là việc em nên làm”.
Ngô Bình sững người: “Bảo vệ Tiên Nhân?”
Cậu thiếu niên: “Vâng, thôn của bọn em ở gần đây được Tiên Nhân bảo vệ, không có mãnh thú tới gần, chúng em phải cảm ơn Tiên Nhân mới phải”.
Ngô Bình: “Em là người của thôn làng gần đây à?”
Cậu thiếu niên: “Vâng”.
Ngô Bình đỡ cậu ấy dậy, tiện thế ấn vào bên chân bị thương, một tia sáng loé lên, chân của cậu thiếu niên đã bình thường trở lại.
Cậu ấy cảm kích nói: “Cảm ơn Tiên Nhân”.
Ngô Bình cười nói: “Là anh cảm ơn em mới phải”.
Cậu thiếu niên: “Tiên Nhân, thôn của em cách đây không xa đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh đến đấy chơi được không?”
Cậu thiếu niên: “Được ạ, bọn em hoan nghênh Tiên nNhân”.
Ngô Bình: “Anh họ Lý, em cứ gọi anh là anh Lý thôi”.
Cậu thiếu niên: “Vâng, anh Lý, em là A Nghị”.
Anh đỡ cậu ấy, một luồng sáng bao quanh hai người, loáng cái, họ đã đến một thôn làng.
Thôn này nằm trên một ngọn núi nhỏ, xung quanh có hàng rào cao hơn ba mét, dùng để cản dã thú vào làng. Nhưng thật ra, chúng không có tác dụng với các con mãnh thú.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339020/chuong-2955.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.