Buông Đào Như Tuyết, anh đi ra khỏi căn nhà đá, người đàn ông cao to lắc đầu, lại sải bước đi đến, đôi mắt hắn lóe lên tia hung ác, trông bộ dạng rất không phục.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tại sao các người muốn giết hại người vô tội?”
Người này cười nhạo nói: “Đây đều là con cháu của nô lệ, giết cũng giết rồi, có gì đáng để nói?”
Ngô Bình: “Con cháu của nô lệ?”
Người đàn ông đó nói: “Đúng thế, vóc dáng chúng nhỏ bé, sức lực thì yếu, khí tức loạn, vừa nhìn đã biết là con cháu của nô lệ”.
Đúng là người của bộ lạc Phục Thiên này đều rất cường tráng, kéo một chiếc sĩ trong số họ ra cũng có thể đánh với nhân tiên một trận.
Ngô Bình: “Giết người đền mạng, nợ máu trả máu”.
“Mạnh miệng đấy, dám giở thói ngang ngược ở bộ lạc Phục Thiên”.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, vô cùng cường tráng khác bước đến, hắn trông có vẻ vẫn còn rất trẻ, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng, để trần nửa người trên, trên da có vẽ một con sói khổng lồ màu bạc.
Ngô Bình nhìn người này nói: “Các người vô cớ giết người, tội ác tày trời”.
Người này bật cười: “Giết người? Vùng đất địa hoang này có ngày nào không giết người? Có bộ lạc nào không giết người? Tấn công bộ lạc yếu hơn, giết hết tất cả đàn ông, chỉ để lại phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3338919/chuong-2854.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.