Cậu bé áo đỏ: “Tôi có chức vị bé nhất trong 24 món bảo vật, anh hãy luyện hoá tôi trước đi”.
Dứt lời, đứa trẻ áo đỏ biến mất, một khẩu súng ngắn màu đỏ xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Anh cầm lấy khẩu súng, nói: "Cậu bảo tôi luyện hoá cậu sao?"
Giọng đứa trẻ áo đỏ vang lên: "Khi nào anh luyện hoá tôi xong thì có thể quay lại lấy món pháp bảo thứ hai".
Ngô Bình: "Không giới hạn thời gian sao?"
Đứa trẻ áo đỏ: "Không có, đợi khi anh luyện hoá hết hai mươi tư món bảo vật là có thể nhận được truyền thừa từ Đa Bảo Đạo Quân".
Dứt lời, một tia sáng vụt qua, khiến cả Ngô Bình và khẩu súng cùng lúc biến mất.
Ông cụ già vuốt vuốt chòm râu, nói: "Cậu trai trẻ này tư chất tốt thật đấy, có lẽ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng. Xem ra sau này chúng ta được nhờ rồi".
Một khắc sau, Ngô Bình xuất hiện ở tầng một. Anh cất khẩu súng đi, quay đầu đi ra ngoài.
Lúc này, những người còn lại vẫn còn đang đi tìm báu vật trong nỗi bất lực. Muốn nhặt ra thứ có giá trị trong đống đồ này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Những người khác thấy Ngô Bình đã quay lưng rời khỏi đó thì không khỏi lắc đầu. Trong mắt họ, Ngô Bình không kiên trì nên mới tuỳ ý nhặt vài món rồi bỏ đi sớm như vậy.
Ngô Bình vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3338911/chuong-2846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.