Ngô Bình bảo: “Thế khảo hạch này khó lắm nhỉ”.
Hoả Chu cảm thán: “Đâu chỉ khó, mà phải gọi là hoàn toàn không có hy vọng!”
Ngô Bình hỏi: “Cuộc sống của các cô ở đây ra sao?”
“Tôi là thủ lĩnh của trại này, chỉ có hơn mười nghìn người, là một bộ lạc có quy mô khá lớn. Đi sâu vào trong sẽ có một toà thành Nữ Đế, trong thành có một vị Nữ Đế, ở đó có trật tự hơn. Nếu so sánh thì ngoài này tranh giành và giết chóc khắp nơi”.
Ngô Bình hỏi: “Ở đây tài nguyên phong phú, có gì phải tranh giành?”
“Giành đàn ông”, Hoả Chu đáp: “Ở đâu có đàn ông cường tráng trẻ trung thì các bộ lạc khác sẽ đến tranh đoạt. Người như anh thì ngay cả Nữ Đế cũng phải động lòng”.
Ngô Bình hào hứng hỏi: “Trong thành Nữ Đế có bao nhiêu người?”
“Năm, sáu trăm nghìn người”, Hoả Chu trả lời: “Ở đó nhiều đàn ông nhất, phẩm chất cũng cao nhất. Nhưng chắc chắn bọn họ không sánh bằng anh”.
Ngô Bình hỏi: “Người có tu vi cao nhất ở đây là Nữ Đế?”
Hoả Chu gật đầu: “Nữ Đế đã là Hư Tiên. Nếu không phải vì phụ nữ không thể tham gia khảo hạch thì chắc hẳn cô ấy đã thành công rồi”.
Ngô Bình bảo: “Nói thế, cô ấy là thiên tài tu hành nhỉ”.
Hoả Chu đáp: “Dĩ nhiên”.
Cô ta sực nhớ ra gì đó:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3336394/chuong-2828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.