Chương 2430
Ông cụ cởi chiếc áo bên ngoài ra, trên người toàn là sẹo chằng chịt, có vết to có vết nhỏ. Có mấy vết sẹo khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, không nỡ nhìn thẳng vào.
Ông cụ nay đã gần chín mươi, nhưng vẫn khá minh mẫn. Ông ấy cười nói: “Chàng trai trẻ, y thuật của cậu giỏi thật đấy. Haizzz, nếu những đồng đội của tôi khi xưa được cậu chữa cho thì không chừng có thể sống tiếp được”.
Nhắc tới đồng đội, khóe mắt ông ấy rưng rưng liền vội lấy vạt áo lau nước mắt.
Ngô Bình đáp: “Cháu rất tiếc vì không thể cứu chữa cho họ. Nhưng ông yên tâm, vết thương của ông cháu sẽ chữa khỏi mới thôi”.
Ông cụ chỉ vào đầu, nói: “Trong đầu tôi có một mảnh đạn, năm xưa y học chưa phát triển nên không lấy ra được. Giờ ngày nào nó cũng đau, đến nỗi tôi không thể ngủ nổi, chỉ đành uống thuốc giảm đau để chống chọi. Nhưng uống nhiều quá, giờ đến thuốc cũng nhờn. Chàng trai trẻ, các bác sĩ nói muốn lấy nó ra phải phẫu thuật não, có đúng vậy không?”
Ngô Bình sớm đã quan sát ông cụ này. Đâu phải chỉ có một mảnh đạn ở đầu mà có hai mảnh ở đầu, một mảnh ở chân, một mảnh ở phổi. Có thể nói ông cụ sống được đến giờ này đích thị là kỳ tích.
Ngô Bình cười đáp: “Ông ơi, cháu bảo họ đi chuẩn bị phòng phẫu thuật. Lát nữa cháu sẽ đich thân phẫu thuật cho ông có được không?”
Ông cụ gật đầu đáp: “Được, chàng trai trẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3322172/chuong-2415.html