Ông cụ kia nói: "Tiểu Nghiên, vị cao thủ này có lẽ ngày mai sẽ còn xuất hiện, chúng ta đến sớm đợi cậu ấy!" 
 Cô gái trẻ nghĩ tới việc ban nãy Ngô Bình đã nói hai chữ "chết yểu" nên vội vã gật đầu đáp: "Vâng!" 
 Trên đường trở về nhà, Ngô Bình mua một ít há cảo gạch cua của cửa hiệu lâu đời nổi tiếng mang về nhà. 
 Mũi của Đường Tử Di rất thính, lập tức lao ra phòng khách, mừng rỡ reo lên: "Há cảo gạch cua, món tôi thích ăn nhất!" 
 Ngô Mi cũng đi ra khỏi phòng ngủ, nói: "Anh, hôm nay em phải đi học. Anh đưa em đi nhé". 
 Ngô Bình gật đầu: "Được, lát anh chở em đi". 
 Sau khi ăn xong, Ngô Bình dắt xe đạp ra. Chiếc xe đạp này là phương tiện đi lại của anh từ hồi cấp ba, bánh sau của nó lúc này đã xì hết hơi. 
 Anh lấy giẻ lau qua chiếc xe, bơm hơi cho bánh sau, sau đó chở Ngô Mi đi học. 
 "Ôm chặt vào", Ngô Bình nói. Chiếc xe như mũi tên rời cung lao vun vút trên đường khiến Ngô Mi sợ hãi la lên: 
 "Anh, đi chậm thôi!" 
 Nhưng Ngô Bình không hề đi chậm lại. Đôi mắt của anh có thể quan sát được một con kiến nhỏ cách xa vài cây số, cũng có thể nhìn rõ mọi chướng ngại vật trong vòng mấy chục mét. Khả năng quan sát của anh khiến người khác phải kinh ngạc, cho nên dù có đi nhanh hơn thì cũng chẳng có gì đáng lo. 
Ngô Mi ban đầu sợ hãi nhưng chỉ một lúc sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/272323/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.