Chương 2117
Thế rồi, anh lấy ra tàn hồn của vị cổ thần, nói: “Đại thần có biết thứ này không?”
Đại thần Côn Ngô trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào luồng sáng, lẩm bẩm: “Đây là… tàn hồn của cổ thần. Thần vị của ông ấy còn cao hơn tôi, vị thần này là ai?”.
Mấy giây sau, đại thần Côn Ngô rùng mình, nói: “Nhóc con, cậu lập được đại công rồi, thứ này cực kỳ có ích đối với tôi!”
Ngô Bình đáp: “Không cần khách sáo, hai chúng ta hợp tác cùng có lợi”.
Đại thần Côn Ngô: “Cậu ra ngoài cho tôi chút thời gian nhé. Tôi sẽ dốc toàn lực luyện hoá rồi hấp thụ tàn hồn này!”
Ngô Bình: “Được, xong việc thì bảo tôi”.
Anh quay lại phòng khách hướng dẫn Đường Tử Di luyện công. Khoảng hai tiếng sau, trong đầu Ngô Bình vọng tới tiếng gọi của đại thần Côn Ngô: “Mau tới đây!”
Ngô Bình vội vã lao vào phòng, anh nhìn thấy đầu đại thần Côn Ngô bị một luồng thần quang bao vây, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Ông bị sao vậy?”
Đại thần Côn Ngô đáp: “Tàn hồn này quá mạnh, nó sắp nuốt chửng tôi đến nơi rồi! Mau giúp tôi!”
Ngô Bình hạn hán lời: “Đại thần, ông chơi không lại người ta thì từ từ rồi tính”.
Sau đó anh nói tiếp: “Hơn nữa tu vi của tôi thấp, sao giúp nổi ông?”
Đại thần Côn Ngô: “Cho tôi mượn Đạo Chủng của cậu một lát!”
Ngô Bình sững lại: “Cho mượn kiểu gì?”
“Lại đây”, đại thần Côn Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2275547/chuong-2104.html