Chương 1867
Ngô Bình lạnh lùng nói lớn: “Các người đều là rác rưởi vậy sao? Có kẻ nào mạnh chút không? Từng tên một đến chường mặt ra cho tôi đánh, đúng là quá nhạt nhẽo!”
“Cậu quá hống hách!”
Bên ngoài chùa vọng tới một giọng nói: “Vậy cậu có dám đấu với tôi không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Sao anh không dám vào đây mà đấu với tôi?”
Kẻ giấu mặt đáp: “Kết giới của chùa Kim Đỉnh trấn áp tu vi của tôi”.
Ngô Bình nhướn mày đáp: “Được! Vậy ra ngoài đấu một trận!”
Long Ấn vội vã can: “Ngô giáo chủ, không được!”
Ngô Bình: “Yên tâm đi, chỉ cần giết được vài tên lợi hại nhất là những kẻ khác sẽ không dám tới nữa”.
Anh đi ra khỏi sân chùa, bên ngoài có không ít người đang đứng, trong đó có một người thanh niên. Người này mặt trắng, không có râu, cao chừng hơn mét tám, mặc quần áo màu vàng kim, trên đầu quấn khăn trắng, ở giữa là một viên hồng ngọc.
Nhìn cách ăn vận của người này, Ngô Bình hỏi: “Người Thân Độc?”
Đối phương lạnh lùng đáp: “Tôi là vương tử của nước Thân Độc, tên là Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn!”
Ngô Bình: “Vương tử sao? Theo tôi nhớ thì dòng tộc cao quý nhất của nước Thân Độc là Bà La Môn. Cái chức vương tử này là anh tự nhận hay sao?”
Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn hừ lạnh một cái, đáp: “Thứ ngu si! Vương tộc của tôi là quý tộc trong Bà La Môn! Trong tộc Thân Độc, thực sự thuộc Bà La Môn có khoảng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2275053/chuong-1856.html