Chương 1817
Trương Lệ cũng ở đó chơi vài ván xong thì chán nên chạy tới chỗ spa.
Sau khi Trương Lệ đi khỏi, Ngô Mi đột nhiên hạ giọng nói nhỏ: “Anh, anh có phát hiện ra không?”
Ngô Bình: “Phát hiện ra chuyện gì cơ?”
Ngô Mi: “Dạo này mẹ đặc biệt rất thích ăn diện, trang điểm. Tuần trước mẹ còn bảo em giúp mẹ chọn quần áo và son môi nữa”.
Trương Lệ từ sau khi uống đan dược Ngô Bình cho kết hợp với điều chỉnh nếp sống điều độ thì trông trẻ ra rất nhiều. Giờ nhìn bà ấy chỉ cỡ ngoài ba mươi, trông rất trẻ trung.
Ngô Bình nhìn Ngô Mi hỏi: “Ý em là mẹ có bạn trai rồi sao?”
Ngô Mi: “Em không biết chắc nhưng theo linh cảm của em thì rất có thể”.
Ngô Bình khẽ thở dài. Bao nhiêu năm nay mẹ tần tảo lo việc trong nhà, cuộc sống quả thực không dễ dàng gì. Một mình mẹ như vậy quá cô đơn, nếu mẹ muốn tìm một người bầu bạn thì người làm con như anh sẽ không phản đối.
Ngô Mi đột nhiên thu lại xấp thẻ poker trên bàn rồi cúi đầu nói: “Em không muốn chơi nữa”.
Ngô Bình vội vã hỏi: “Ngô Mi em sao vậy?”
Ngô Mi ngẩng mặt lên, mắt đã đỏ hoe đáp: “Anh, em nhớ bố”.
Câu nói của cô bé khiến lòng anh chua xót. Đúng vậy, chẳng lẽ anh không nhớ bố? Khi còn nhỏ, bố là chỗ dựa an toàn nhất, vững chãi nhất của Ngô Bình. Khi anh lớn hơn một chút thì bố cố gắng hết sức để đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2274955/chuong-1805.html