Chương 1293
Ngô Bình nói: “Cũng gần như vậy. Người thường sợ kết quả, còn Bồ tát thì sợ nguyên nhân. Mặc dù tu vi hiện tại của anh chưa đến cảnh giới Bồ tát, nhưng cũng không thấp. Tốt nhất là nên ít dính dáng đến nhân quả”.
Đến chân núi, Ngô Bình tìm được người dẫn đường của chợ trong, nói: “Tôi muốn đi chợ trong”.
Người đó cầm lấy vé của anh, liếc mắt một cái: “Đi theo tôi”.
Vì vậy cả hai lên xe với người đàn ông. Xe chạy nửa giờ trên con đường không bằng phẳng trước khi vào một thung lũng.
Đến lối vào thung lũng, người đàn ông dừng xe và nói: “Chợ trong ở trong thung lũng. Tôi nhắc hai người, không có ai giữ gìn trật tự trong chợ trong. Nếu có ai đó cướp đồ, hoặc thậm chí gi3t ch3t các người, chúng tôi không chịu trách nhiệm. Khuyên hai người, lựa chọn rời đi lúc này vẫn chưa muộn”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đã hiểu”. Sau đó, anh kéo Đường Tử Di xuống xe, đi về phía chợ trong.
Thung lũng này dài hơn một nghìn mét, nơi rộng nhất rộng hơn ba nghìn mét, nơi hẹp nhất chỉ có mười mấy mét. Trong thung lũng không có thảm thực vật, trên đất chỉ có lớp đá sỏi.
Khi đứng trong thung lũng, Đường Tử Di thấy hơi sợ, cô ấy nắm chặt tay Ngô Bình. Ngô Bình nhìn cô ấy, nói giọng vỗ về: “Đừng sợ, cho dù là địa tiên đến đánh thì anh cũng sẽ khiến hắn phải hối hận”.
Đường Tử Di khẽ gật đầu, hai người chầm chậm đi vào thung lũng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2273914/chuong-1287.html