Chương 1239
Hai người xuống xe rồi đi trên một con đường nhỏ được lát bằng đá vụn, hai bên đường trồng rất nhiều hoa, cùng với đó là các sạp hàng nhỏ, hàng ăn, cửa hàng, tiệm hoa quả, cửa hàng rượu và thuốc lá, tiệm làm đầu…
Ngô Bình cười hỏi: “Các cửa hàng này đều do thành viên của Đường Môn mở à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Đường Môn đông qua, nhiều người tập trung ở một nơi sẽ phát sinh nhiều nhu cầu trong cuộc sống, vì thế ngay từ đầu mọi người đã xây dựng tổng bộ thành mô hình thị trấn, tự sản tự tiêu là tiện nhất”.
“Chủ các cửa hàng ở đây đều là người nhà của thành viên thuộc Đường Môn, họ làm ăn ở đây cũng có thể tăng thêm thu nhập”.
Ngô Bình: “Thế cũng được, người về hưu hay người nhà của các thành viên đều có việc làm. Đường Môn như một xí nghiệp lớn vậy”.
Đường Băng Vân cười nói: “Đúng thế, Đường Môn cũng đầu tư vào nhiều xí nghiệp lắm, không mong kiếm được tiền đâu, chỉ cần cung cấp đủ việc cho mọi người là được rồi. Ví dụ như khách sạn, siêu thị, xưởng sắt thép, trạm thuỷ điện của tập đoàn Thục Vương ấy, cũng chỉ để cung cấp công ăn việc làm cho mọi người thôi”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Quy mô của Đường Môn phải như một quốc gia thu nhỏ, muốn cai trị tốt không phải chuyện dễ”.
Họ đi thêm một lúc thì có hai đứa bé khoảng 7,8 tuổi chạy từ trong một cửa hàng ra.
Hai đứa trẻ cầm kiếm gỗ rồi khua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2273811/chuong-1234.html