Chương 1206
Long Ấn nhẹ nhàng nói: “Lần này tôi đến đây để hoàn thành di nguyện của đệ tử”.
Nghe đến từ “di nguyện”, Đường Thanh Trần tái mặt, vội hỏi: “Đại sư, Thạch Tiếu Lâm chết rồi ư?”
“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi, thời gian của nó không còn nhiều nữa”. Dứt lời, ông giơ tay lên. Một người đàn ông cao to khoác da thú lập tức sải bước tiến đến, trên tay đang bế một cậu trai.
Cậu trai thoi thóp, tựa như chỉ còn lại một hơi thở. Ngoại hình của cậu trai rất giống con gái, da dẻ trắng muốt, đẹp vô cùng.
Thấy cậu trai này, Đường Nham ngồi trên xe lăn bỗng ho dữ dội, tựa như rất kích động.
Long Ấn lại niệm Phật, đoạn cất lời: “Đệ tử bị thương năng, lão tăng cũng không còn cách cứu chữa. Nó bảo rằng, hy vọng kẻ thù của nó có thể chết trước mặt nó”.
Dứt lời, ông nhìn về phía Đường Nham.
Đường Nham cười khẩy: “Đến đây mà lấy mạng tôi! Tôi mà sợ thì không phải hảo hán!”
Đường Thanh Trần vội vã khẩn cầu Ngô Bình: “Xin cậu Ngô hãy cứu em trai tôi!”
Ngô Bình bèn nhìn sang Đường Băng Vân. Cô ấy khẽ thở dài: “Nếu có thể thì giúp đi vậy”.
Ngô Bình đi đến trước mặt đại sư Long Ấn, ôm quyền: “Kính chào đại sư”.
Đại sư Long Ấn có vẻ đã sớm biết Ngô Bình là người sở hữu y thuật cao siêu, bèn vái chào: “Thần y Ngô, nghe danh đã lâu. Tôi và Đông Phật tiên sinh là bạn lâu năm”.
Ngô Bình vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2273743/chuong-1201.html