Chương 1184
Tinh thần ấy kêu lên thảm thiết: “Không…”
Song, Đạo Chủng đã xơi tái nó rồi xoá sạch ý thức. Tiếp theo, một lúc thần hồn tinh thuần toả ra và dung hợp với thần niệm của Ngô Bình.
Anh cảm thấy thần niệm của mình lại mạnh hơn rồi.
Một con quạ đen ngồi trên cái cây sâu tít trong khe núi, nó chợt kêu lên thảm thiết rồi chảy máu khắp các lỗ rồi rơi xuống chết tại chỗ.
Đường Vô Mệnh ở trong ngôi nhà gỗ khác chợt mở mắt, nhưng đôi mắt vô hồn, đờ đẫn.
Lúc này, Ngô Bình vừa dung hợp xong tinh thần ấy, thần niệm của anh đã mạnh hơn.
Anh mở mắt rồi hỏi: “Ông Hoa, ai đó?”
“Tà ma này có tu vi rất cao, lẽ ra cậu phải chết rồi đó, sao vẫn bình an thế này?”, ông Hoa tỏ vẻ kinh ngạc, ông ấy không trả lời câu hỏi của Ngô Bình, mà chỉ nhìn anh đăm đăm.
Ngô Bình tức điên lên: “Ông Hoa, ông biết chắc tôi sẽ chết mà không cứu tôi à?”
Ông Hoa chẳng hề áy náy chút nào: “Nếu tôi giúp cậu được thì đã chẳng bị nhốt trong cơ thể của con vẹt này lâu đến thế”.
Ngô Bình lừ mắt rồi lẩm bẩm: “Sao tà ma lại tìm đến đây?”
Ông Hoa: “Cậu không thấy Đường Vô Mệnh rất lạ à?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là hơi lạ thật. Lần trước tôi đến, trong phòng ông ấy cũng treo nhiều tranh chữ, nhưng đường nét vẽ với phong cách cứng rắn. Còn lần này thì vẫn nhiều tranh, nhưng phong cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2273697/chuong-1179.html